Nơi anh ở có nhiều thông cao lắm.
Những cây thông không phải tự anh trồng.
Thông đã có nơi đây từ lâu lắm,
Thuở cha về xin rước mẹ sang sông.
Những cây phong dọc đường ngày hai bận,
Đón đưa anh cười khúc khích bao lần.
Sóc nhiều lắm, chuyền cành vui đáo để,
Hai con già thủ thỉ. Chắc tình nhân?
Trong công viên không xa nhà anh lắm,
Có cây sồi sống thọ mấy trăm năm.
Người bản xứ bảo một cây nhiễm độc,
Bỏ bạn già đơn chiếc tháng cùng năm!
Cách không xa rừng thưa là nhà anh.
Nhiều đêm về sói hú lúc trăng thanh,
Lắm lúc gấu, chó hoang đêm mất ngủ,
Đi lang thang lục thùng rác kiếm ăn.
Say trăng sáng nai vàng thường đi lạc,
Dọc lề đường như giữa chốn rừng xanh!
Anh mỉm cười: ngày xưa mình đâu khác?
Dạo chơi trăng giữa phố thị đô thành!
Lá vào Thu rơi nhiều nơi anh ở,
Không chỉ vàng, còn đỏ, tím...em ơi.
Lá Thu rơi chất chồng như nỗi nhớ,
Xưa ngập ngừng, bỡ ngỡ lúc đi chơi.
Những ngày Đông, núi bạc đầu tuyết trắng,
Phủ ngàn thông vắng lặng một trời thương.
Anh nhìn thông, buôn buốt giá trăm đường,
Len lén chạy về tim tìm chút ấm.
Cung Trầm
No comments:
Post a Comment