Monday, October 21, 2013
Lá Thu Rơi…
Tôi đi dưới nắng Thu vàng
Hồn rơi như lá thân tàn như cây
Tâm tư trót gởi cho mây
Sao đem thương nhớ mà xây ân tình
Chân buồn chân bước một mình
Nhìn trong lá rụng thấy hình bóng ai
Dù cho đời có tàn phai
Vẫn lê gót bước ngắn dài thời gian
Lắng nghe tiếng gió thở than
Nhẹ hiu hiu thổi sợ tàn hương Thu
Chỉ buông ngọn gió tình ru
Lá ơi đừng rụng cho dù gió đưa
Em như chiếc lá Xuân xưa
Dù Thu có đến vẫn chưa muốn tàn
Nhưng ai rồi cũng ngỡ ngàng
Lá nào rồi cũng úa vàng cuối Thu
Một ngày mây phủ âm u
Mưa rơi gió lạnh trời mù khói sương
Lá kia dẫu có vấn vương
Sẽ rơi với những sầu thương cõi lòng
Rồi trong đám lá mênh mông…
Có thương… có tiếc… mây hồng năm nao?
Nhưng tim anh vẫn dạt dào
Nâng chiếc lá úa ép vào vần thơ…
Bùi Đức Tùng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment