Năm cũ vừa tàn, năm mới sang
Tiếng pháo gần xa nổ rộn ràng
Một thoáng suy tư về năm cũ
Nỗi buồn đâu đó, chợt mênh mang.
Năm mới, ta mang niềm tin mới
Mong mỏi gia đình được an khang
Mỗi một ngày qua, ta tận hưởng
Niềm vui sót lại ở tuổi vàng...
Mùa Hoa Anh Đào
Bao mùa xuân đến nơi đất khách
Vắng pháo đì đùng, thiếu cành mai
Nhớ tràng pháo chuột kêu tí tách
Theo bóng thời gian đã nhạt phai.
Ở đây xuân đến, hoa đào nở
Lễ hội mùa xuân, ngắm anh đào
Cả một vườn hoa màu rực rỡ
Khoe sắc thắm tươi để đón chào.
Du khách dập dìu đang say đắm
Lạc giữa rừng hoa, chốn thiên thai
Từng bước chân đi, vừa nhìn ngắm
Hoa đẹp trên cành, hoa bay bay.
Hàng đào bên cạnh hồ trong vắt
Soi bóng long lanh dưới mặt hồ
Bầu trời thăm thẳm màu xanh ngắt
Dưới ánh nắng xuân như điểm tô.
Gió thổi mơn man qua cành lá
Hoa đào rơi rụng phủ đầy đường
Cánh hoa mềm mại rơi lả tả
Xác pháo nhà ai mãi còn vương.
Thơ thẩn bước thầm mùa lễ hội
Ta nhớ mênh mang một đồi thông
Chưa kịp giã từ, sao em vội
Quên bỏ tình xưa, bước theo chồng?
Xuân đến rồi đây, anh có hay?
Mơn man cành lá, ngọn gió lay
Bầu trời trong vắt xanh thăm thẳm
Vài con chim nhỏ vụt cánh bay.
Hoa xuân đua nở, anh thấy không?
Cành đào hồng trắng tiễn mùa đông
Dưới ánh nắng xuân, hoa khoe sắc
Chợt thấy niềm vui dậy trong lòng...
Xuân đã đến rồi, biết chăng anh?
Gió khẽ rung rinh lá trên cành
Lộc non mơn mởn còn e ấp
Thảm cỏ mượt mà một màu xanh.
Mười mấy xuân rồi, anh nhớ chăng?
Lìa quê hương cũ, cánh chim bằng
Biết đến bao giờ ta trở lại?
Nhớ mùa xuân cũ, dạ bâng khuâng...
Tình Xuân
Cái lạnh mùa đông đã đi qua
Nắng ấm lung linh trước sân nhà
Đàn chim tung cánh bay khỏi tổ
Đâu đây ríu rít tiếng chim ca.
Cây cối dường như được hồi sinh
Đâm chồi nẩy lộc đón bình minh
Sân cỏ trước nhà màu xanh mướt
Cây cối vườn sau gió rung rinh.
Cây thông vươn thẳng ngọn lên trời
Lá vẫn xanh màu, chẳng rụng rơi
Vài con sóc nhỏ chuyền thoăn thoắt
Cảnh vật mùa xuân đẹp nên thơ.
Xuân đến đón mừng năm mới sang
Tâm hồn thanh thản, ý rộn ràng
Gió xuân nhè nhẹ vờn trong nắng
Tình xuân muôn thuở vẫn mênh mang...
Mùa Xuân Năm Xưa
Nhớ lại mỗi lần năm mới sang
Xuân về Tết đến, pháo nổ vang
Trong nhà bánh mứt bày la liệt
Dưa hấu, trái cây, hoa mai vàng
Ngoài ngõ cây nêu cao ngất ngưỡng
Người lớn, trẻ con bước rộn ràng
Mùa xuân xưa ấy đâu còn nữa
Tết đến trong lòng nhớ mênh mang...
Đón Xuân Nầy Nhớ Xuân Xưa
Mùa xuân năm ấy ta quen nhau
Tay nắm trong tay vui biết bao
Chúng mình thề nguyện lời hẹn ước
Sông cạn đá mòn vẫn bên nhau...
Mùa xuân năm ấy kết duyên lành
Chợ hoa ngày Tết em bên anh
Lính trận, giáo viên cùng sánh bước
Như chim liền cánh, lá liền cành...
Mùa xuân năm ấy anh trên ngàn
Rừng thẵm hành quân thấy mai vàng
Năm mới đã sang nào hay biết
Gửi cánh thiệp xuân dẫu muộn màng...
Bao mùa xuân đến, nhớ xuân xưa
Đón Tết quê hương, Tết xứ người
Hạnh phúc, khổ đau ta nếm đủ
Dầu dãi gian nan vẫn mĩm cười.
Đất khách ta mừng xuân mới sang
Dưa hấu, bánh chưng, chậu mai vàng
Đôi mái đầu xanh nay điểm bạc
Gìn chữ thủy chung, đời đá vàng...
Nắng Hè
Gay gắt làm sao nắng ban trưa
Cành lá hắt hiu chẳng đong đưa!
Tha thiết mong chờ cơn gió thổi
Ước gì trời đổ một cơn mưa.
Hoa cỏ héo hon, trời oi bức
Ánh nắng chói chang chiếu lưa thưa.
Ta chợt nhớ về miền quê cũ
Cũng nóng như nung buổi ban trưa.
Nắng Thu
Trời đã vào thu miền tây bắc
Mưa thu rả rích suốt đêm ngày
Gió thu xào xạc, mùa gió chướng
Lá rụng đầy sân, phủ gốc cây.
Sáng nay se lạnh, trời xanh ngắt
Bầu trời mây trắng lững lờ trôi
Nắng ấm xua tan hơi lạnh giá
Cái nắng mùa thu rất hiếm hoi.
Nắng thu chiếu sáng lên vạn vật
Cây cỏ dường như được hồi sinh
Khóm cúc trước nhà còn vài nụ
Thẹn thùng khoe sắc dưới bình minh.
Kia, đóa hồng nhung còn sót lại
Đón ánh nắng vàng tươi thắm thêm
Nọ, đóa hoa quỳnh e ấp nụ
Chờ khi nắng ấm, mở cánh mềm.
Những giọt nắng vàng đang nhảy múa
Lung linh trên sân cỏ mênh mang
Ông mặt trời hãy khoan ngủ sớm
Chờ ta tận hưởng nắng thu vàng…
Tình Trăng
Bầu trời thăm thẳm rộng bao la
Trăng treo lơ lững đỉnh thông già.
Ánh sáng lung linh khi mờ ảo
Chiếu xuống trần gian ánh trăng ngà.
Trăng tròn, bán nguyệt rồi trăng khuyết
Vẫn một vầng trăng đẹp kiêu sa.
Trăng chốn quê nhà, trăng viễn xứ
Tình trăng muôn thuở chẳng phôi pha...
Trăng Thu
Vằng vặc ánh trăng vàng
Lơ lững bầu trời xanh
Ngập sân vườn trăng tỏa
Qua kẻ lá mênh mang…
Chợt nghe lòng rung động
Nhớ ánh trăng năm xưa
Chiếu xuyên qua cành bưởi
In bóng trên dòng sông.
Trước sân nhà đêm trăng
Bên đĩa bánh trung thu
Cả gia đình đoàn tụ
Nghe kể chuyện chị Hằng.
Cùng một ánh trăng vàng
Lữ thứ kiếp tha hương
Ngắm trăng mà thổn thức
Một nổi buồn thênh thang…
Mùa Thu Đi Qua
Trời đã vào thu rồi đó anh!
Vài đóa hồng nhung sót trên cành
Khóm cúc trước sân còn vài nụ
Bụi pensée tím, lá vẫn xanh.
Rừng cây thay lá anh thấy không?
Lá rơi xào xạc, ngọn thu phong
Đàn chim di tản tìm nắng ấm
Ríu rít bay về tránh mùa đông.
Trời đã tàn thu biết chăng anh?
Sương mù buổi sớm đọng trên cành
Mưa thu rả rích ngoài song cửa
Mấy chiếc lá vàng vụt bay nhanh.
Mười mấy thu rồi anh nhớ không?
Xa mẹ, cách quê, nỗi nhớ mong
Phương trời xa ấy người trông ngóng
Tuổi hạc hắt hiu, da diết lòng...
Sương Mù Buổi Sáng
Buổi sáng bầu trời phủ đầy sương
Cái lạnh đêm trường hãy còn vương.
Cảnh vật chung quanh như mờ ảo
Thấp thoáng chập chùng dưới màn sương.
Bất chợt trong ta Đà Lạt nhớ
Thành phố mộng mơ với quân trường.
Đó đây xa cách hàng vạn dặm
Vẫn mãi trong lòng niềm nhớ thương...
Tuyết Tháng Ba
Trời sắp vào xuân, tuyết còn rơi
Trắng trời, trắng đất, khắp mọi nơi.
Cành thông trĩu nặng đầy hoa tuyết
Mặt trời loé sáng, tuyết thôi rơi.
Tuyết lạnh mang theo hơi lạnh giá
Như những niềm đau đến trong đời.
Hãy quẳng gánh lo mà vui sống
Tình thân, bạn hữu vẫn đón mời...
Thông Xanh Bốn Mùa
Mùa xuân ấm áp, lá thông xanh
Bầy chim ríu rít hót trên cành.
Nắng vàng rực rỡ, mùa hạ đến
Trăm hoa đua sắc, thông còn xanh.
Thu sang, ngọn gió heo may thổi
Lá úa lìa cành, thông vẫn xanh.
Mùa đông tuyết đổ, trời lạnh giá
Cây cối trơ cành, chỉ thông xanh...