Monday, October 28, 2013

Nơi Anh Ở













Nơi anh ở có nhiều thông cao lắm.  
Những cây thông  không phải tự anh trồng.  
Thông đã có nơi đây từ lâu lắm,  
Thuở cha về xin rước mẹ sang sông.
 
Những cây phong dọc đường ngày hai bận,
Đón đưa anh cười khúc khích bao lần.
Sóc nhiều lắm, chuyền cành vui đáo để,
Hai con già thủ thỉ. Chắc tình nhân?

Trong công viên không xa nhà anh lắm,
Có cây sồi sống thọ mấy trăm năm.
Người bản xứ bảo một cây nhiễm độc,
Bỏ bạn già đơn chiếc tháng cùng năm!

Cách không xa rừng thưa là nhà anh.
Nhiều đêm về sói hú lúc trăng thanh,
Lắm lúc gấu, chó hoang đêm mất ngủ,
Đi lang thang lục thùng rác kiếm ăn.

Say trăng sáng nai vàng thường đi lạc,
Dọc lề đường như giữa chốn rừng xanh!
Anh mỉm cười: ngày xưa mình đâu khác?
Dạo chơi trăng giữa phố thị đô thành!

Lá vào Thu rơi nhiều nơi anh ở,
Không chỉ vàng, còn đỏ, tím...em ơi.
Lá Thu rơi chất chồng như nỗi nhớ,
Xưa ngập ngừng, bỡ ngỡ lúc đi chơi.

Những ngày Đông, núi bạc đầu tuyết trắng,
Phủ ngàn thông vắng lặng một trời thương.
Anh nhìn thông, buôn buốt giá trăm đường,
Len lén chạy về tim tìm chút ấm.

Cung Trầm

Monday, October 21, 2013

Lá Thu Rơi…





Tôi đi dưới nắng Thu vàng

Hồn rơi như lá thân tàn như cây

Tâm tư trót gởi cho mây

Sao đem thương nhớ mà xây ân tình



Chân buồn chân bước một mình

Nhìn trong lá rụng thấy hình bóng ai

Dù cho đời có tàn phai

Vẫn lê gót bước ngắn dài thời gian



Lắng nghe tiếng gió thở than

Nhẹ  hiu hiu thổi sợ tàn hương Thu

Chỉ buông ngọn gió tình ru

Lá ơi đừng rụng cho dù gió đưa



Em như chiếc lá Xuân xưa

Dù Thu có đến vẫn chưa muốn tàn

Nhưng ai rồi cũng ngỡ ngàng

Lá nào rồi cũng úa vàng cuối Thu



Một ngày mây phủ âm u

Mưa rơi gió lạnh trời mù khói sương

Lá kia dẫu có vấn vương

Sẽ rơi với những sầu thương cõi lòng



Rồi trong đám lá mênh mông…

Có thương… có tiếc… mây hồng năm nao?

Nhưng tim anh vẫn dạt dào

Nâng chiếc lá úa ép vào vần thơ…



Bùi Đức Tùng

Monday, October 14, 2013

Nắng Thu
















Nắng Thu


Trời đã vào thu miền tây bắc

Mưa thu rả rích suốt đêm ngày

Gió thu xào xạc, mùa gió chướng

Lá rụng đầy sân, phủ gốc cây.

            Sáng nay se lạnh, trời xanh ngắt

            Bầu trời mây trắng lững lờ trôi

            Nắng ấm xua tan hơi lạnh giá

            Cái nắng mùa thu vốn hiếm hoi.

Nắng thu chiếu sáng lên vạn vật

Cây cỏ dường như được hồi sinh

Khóm cúc trước nhà còn vài nụ

Thẹn thùng khoe sắc dưới bình minh.

            Kia, đóa hồng nhung còn sót lại

            Đón ánh nắng vàng tươi thắm thêm

            Nọ, đóa hoa quỳnh e ấp nụ

            Chờ khi nắng ấm, mở cánh mềm.

Những giọt nắng vàng đang nhảy múa

Lung linh trên sân cỏ mênh mang

Ông mặt trời hãy khoan ngủ sớm

Chờ ta tận hưởng nắng thu vàng…

Hát Bình Phương

                       

Trăng Quê Nhà


Phố nhỏ mình ta căn gác vắng
Khói thuốc mông lung nhớ mái tóc dài
Nhớ chiều tan học quen tiếng guốc
Đâu ngờ dâu bể lạc tình ai!
Đời quanh quẩn rày đây, mai đó
Gạo chợ nước sông, một kiếp người
Nhìn khói đốt đồng thương quê mẹ
Mà nghe nước mắt cứ chực rơi !
Mấy chục năm rồi, ta bạc tóc
Nhớ mẹ ru kẽo kẹt võng đưa
Nhớ tiếng quốc kêu lòng thổn thức
Vẫn chưa quên được tiếng gà trưa !
Đêm nay ta thấy trăng gác núi
Treo nỗi buồn ta một phía trời
Một vầng trăng nhưng mỗi nơi mỗi khác
Một cuộc đời nhiều ngã rẽ, em ơi !

tháng 10. 2013
TRÚC THANH TÂM
 (Châu Đốc)

Thu Tôi



Có nghĩa gì đâu những buổi chiều như thế.
Mà linh hồn tôi lãng đãng giữa mây trời.
Hình như nước mắt ai kia bên góc đời quạnh quẽ.
Rơi xuống âm thầm làm ướt dấu chân tôi.

Đâu phải vì thu làm vàng màu hoa cúc.
Mà áo ai phai từ một thuở xa người.
Giòng sông hôm nao có rộn ràng thao thức.
Nhìn qua bên kia thơm ngát những thu tôi.

Tôi biết từ đâu và tôi biết vì đâu.
Mùa trăng thiên thu còn loang vết nhớ.
Bài thơ vu vơ và lời thương yêu thật nhỏ.
Mà đau trong tôi từng phiến lá tình sầu.  

Thì em cứ gọi mùa thu về kể lể.
Cho nhánh sương mù còn yên ngủ trên tay.
Và em cứ đi, đi vô cùng lặng lẽ.
Đến bên đời tôi gọi một tiếng thở dài.

Bởi bên kia sông là tình tôi ở lại.
Tiếng hát đâu đây giăng mắc những thăng trầm.
Có phải là em đứng bên bờ nhân ngãi.
Xõa tóc hong buồn trên những lối gian truân.

Tôi sẽ thấy mùa thu tôi bỗng lạ.
Nắng và mưa thành những điệp khúc vô chừng.
Và tôi cũng thấy
đất trời thênh thang từng giòng sông thu rất cũ.
Lững lờ trôi đi,
trôi đi mà sao vẫn quanh đây?
                                          
Phạm Chinh Đông

Thursday, October 10, 2013

Trăng Thu



Trăng Thu



Vằng vặc ánh trăng vàng

Lơ lững bầu trời xanh

Ngập sân vườn trăng tỏa

Qua kẻ lá mênh mang…



Chợt nghe lòng rung động

Nhớ ánh trăng năm xưa

Chiếu xuyên qua cành bưởi

In bóng trên dòng sông.



Trước sân nhà đêm trăng

Bên đĩa bánh trung thu

Cả gia đình đoàn tụ

Nghe kể chuyện chị Hằng.



Cùng một ánh trăng vàng

Lữ thứ kiếp tha hương

Ngắm trăng mà thổn thức

Một nổi buồn thênh thang…



   Hát Bình Phương