Nỗi nhớ mùa đông về Cù lao Phố, Biên Hòa
Trời mùa đông một mình trong quán nhỏ
nắng hanh hanh màu nắng ấm ngọt ngào
cơn gió thoảng lay hàng cây lặng lẽ
cọng lá vàng vẫy gọi gió mùa đông
đã nhiều năm nơi này sao vẫn lạ
màu phố xưa mơ đến bóng quê nhà
con đường vắng dẫn vào qua xóm nhỏ
dòng sông êm lờ lững chảy về xuôi
tôi nhớ góc sân nhà xưa rêu mốc,
cánh đồng xa thơm mùi mạ quê hương
con cào cào búng càng ta vói bắt
cánh diều bay chao đảo giữa trời xanh
tôi nhớ lắm con trâu cày nặng nhọc,
nhớ con đường nhớ giếng nước trong sân
nhớ màu xanh lá trúc trước hiên nhà
nhớ góc phản Mẹ ngồi đơm nút áo
tôi nhớ đến dáng Ba ngồi tóc trắng
nhớ bóng tre, tàu chuối sứ sau vườn
bến cầu ao loang nắng giữa vườn trưa
cùng nhớ tiếng ve sầu trong tháng hạ
tôi thấy nhớ chiếc cầu đưa qua Phố,
dòng sông êm lờ lững nước triều lên
con đò nhỏ lục bình trôi mấp mé
màu búp hoa tím nổi giữa trời mây
tôi nhớ thoáng xanh xanh bờ dậu cũ
trời quê hương buổi sáng phủ sương mờ
nhớ hương cau thoang thoảng ở vườn xưa
màu hoa bưởi trắng đầy trong nắng ấm
tôi thấy nắng quê hương mình đẹp quá
nắng lung linh trên từng mỗi con đường
trên lạch nước chảy qua bờ ruộng cạn
rồi nhảy múa chập chờn trên mái ngói
Trời mùa đông một mình trong quán nhỏ
phố bâng khuâng hiu hắt vắng người đi
vạt nắng vàng cuối chiều rơi rớt xuống
nỗi niềm riêng ru khúc nhớ quê nhà
HuỳnhQuanMinh – 2005
No comments:
Post a Comment