Với chu kỳ của trời đất, Xuân sinh, Hạ trưởng, Thu thâu, Đông tàn. Tất cả vạn hữu theo thông lệ tuyệt nhiên ấy nên thắm thoát lần lượt bóng quang âm, Đông lên, Tây tàn nắng thu lại dần dà rũ dài trên vạn vật, hương thu ngấm đọng trong nội cỏ ngàn cây, gió vàng reo lấm tấm lá khô bay, thoang thoảng đâu đây hương vị trong lành của hoa sen, với bao tháng qua vùi trong ẩm ướt, nay lại vươn mình trên mặt nước mà phô sắc tỏa hương... Bao cảnh trí ấy như thầm bảo với chúng ta rằng: ngày báo ân đã đến, mùa báo hiếu thổn thức thương cha nhớ mẹ, ơn dưỡng dục sinh thành.
Nắng Hạ vừa tàn, gió Thu hiu hắt, trút lá vàng lả tả cuối chân mây. Vu-Lan thắng hội đã về đây, trong khắp nẻo nhân gian, trong hoa ngàn nội cỏ, trong lòng người bé nhỏ nhưng từ ái thiết tha, nghĩ đến ông bà cha mẹ từ nhiều đời, nhiều kiếp đã qua và ngay trong hiện tại.
Với công đức sanh thành dưỡng dục của các đấng từ thân mà lòng luôn da diết, còn biết nói gì hơn khi nghĩa ân này to lớn cho rợp bóng ngàn xanh. Cây có gốc mới trổ cành sanh ngọn. Nước có nguồn nên chảy khắp muôn nơi. Đối với cha cho trọn lòng từ, cùng với mẹ vẹn cả niềm bi. Ân đức còn ghi, lòng cha như trời cao biển rộng, tình của mẹ trong sáng như mặt nước hồ thu. Nghĩa của cha thì bao la như đại dương bát ngát, lòng mẹ kiên trì như bóng núi rợp ngàn mây. Vòi vọi muôn trùng ân nghĩa nào thủy chung như nhứt, thăm thẳm ngàn cao, tình thương nào bao la như biển. Ôi, ơn đức cha mẹ vô cùng to lớn, đạo làm con biết nói sao hơn, biết báo đền sao cho xiết.
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Tình cha thì nghiêm nghị, nên công cha như trái núi cao sừng sững. Tình mẹ thì êm ả dịu dàng, nên nghĩa mẹ được ví như suối nguồn bất tận. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta.
Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được mấy từng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ hiền
Cho nên người con hiếu thảo lúc nào cũng canh cánh bên lòng mong ngày đền đáp
Công cha nghĩa mẹ cao vời
Nhọc nhằn chẳng quản suốt đời vì ta
Nên người ta phải xót xa
Đáp đền nghĩa nặng như là trời cao
bởi vì:
Ơn cha lành cao như núi Thái
Đức mẹ hiền sâu tợ biển khơi
Dù cho dâng cả một đời
Cũng không trả được ơn người sanh ra
hoặc:
Ru hời ru hỡi ru ơi
Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ngời ngời biển Đông
Núi cao biển rộng mênh mông
Làm con trước phải đền công sanh thành
Trong cuộc sống bôn ba, lìa xa cha mẹ vì hoàn cảnh chung của đất nước hay hoàn cảnh riêng của gia đình; nhưng mỗi độ mùa Vu-Lan về là lòng chúng ta không làm sao không khắc khoải nhớ đến mẹ cha:
Đêm Vu-Lan trăng tròn vành vạnh
Nhớ mẹ cha canh cánh bên lòng
Cha còn như ngọn đèn chong
Mẹ còn như ánh trăng rằm Trung-Thu.
Mỗi độ thu sang Rằm tháng Bảy
Chiều xa vang dội tiếng chuông ngân
Ngày xưa sống lại trong tâm trí
Mỗi một tâm hồn máu trẻ thơ
Hạnh phúc thay khi còn cha còn mẹ. Đó là một diễm phúc lớn trên đời mà không
phải ai ai cũng có được
Còn cha còn mẹ là tiên
Mất cha hay mẹ như kiềng gãy đôi
Vu-Lan là mùa báo hiếu dù cha mẹ hiện tiền hay đã quá vãng. Hiếu đạo không phải là một di sản đặc thù của riêng ai mà là một nghĩa vụ thiêng liêng của tất cả mọi người, từ các đấng thánh nhân cao cả cho đến một người bình thường, không ai là không do cha mẹ sanh ra. Chính cha mẹ đã san sẻ một phần máu thịt để tạo nên hìnhhài của mỗi chúng ta. Nếu không do công ơn bể trời của hai đấng sanh thành thì làm sao chúng ta có mặt trên cõi đời này.
Cây có cội mới đơm bông kết trái
Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông
Cha mẹ không những hy sinh một phần máu thịt cho con mà tốn biết bao mồ hôi nướcmắt để cưu mang nuôi nấng, mất biết bao thì giờ và sức lực để dạy con nên người hữu ích cho xã hội và nhân loại. Sự hy sinh của cha mẹ đối với con là sự hy sinh vô bờ bến, vô vị lợi và hoàn toàn quên mình. Tình thương của cha mẹ dành cho con là thứ tình cảm thiêng liêng, không có bất cứ một tình cảm nào trên cõi đời này có thể so sánh được. Do đó, báo hiếu cha mẹ cũng chính là nghĩa vụ cao quý cần phải hết sức trân trọng giữ gìn. Đúng ra, hiếu đạo không phải là nghĩa vụ mà chính là một diễm phúc mà những người con lương hảo may mắn có được. Chỉ có người chí hiếu mớihoàn thành được cái nhân cách đích thực của một con người.
Đã là người đứng trong trời đất
Ai là không cha mẹ sanh thành
Có cha mẹ mới có mình
Ở sao trọn hiếu, trọn tình làm con
Công cha núi cả sánh nào
Bể sâu đức mẹ biết sao đo lường
Dù cho báo đáp nhiều phương
Cũng không trả hết công ơn song đường
Công dưỡng dục một đời nên thọ mạng
Trở thành người kế vãng khai lai
Công đức ấy sánh bằng non Thái
Như trời cao, như bể rộng ngàn trùng
Nói đến mẹ là nói đến thứ hạnh phúc quý giá nhất trên thế gian này. Mẹ không những là tình thương và lo lắng khi con còn trong vòng tay mẹ, mà cho đến khi con vững chân mạnh cánh bay vào khung trời xa lạ, để tự mình tìm kế sinh nhai.
Ở đời mẹ hiền chịu thay con
Mười tháng cưu mang luôn chịu khổ
Đôi năm dục lạc tình không đắm
Tùy thời ăn uống cũng chung đồng
Ngày đêm canh cánh lòng thương xót
Đi đứng nằm ngồi chịu khổ đau
Đến kỳ mãn nguyệt sanh con dại
Đau tợ gươm đau xé ruột gan
Mê mẫn Đông Tây không phân biệt
Khắp thân đau nhức khó nhẫn kham
Hoặc nhơn sản nạn phải từ trần
Sáu thân quyến thuộc đều bi não
Các khổ như vậy chỉ vì con
Phải chăng đấng sanh thành đã tạo nên hình hài chúng ta bằng niềm đau nỗi nhớ
Mỗi khi con đau, lòng mẹ thắt lại
Con ho mà phổi mẹ cũng nóng ran
Con khoẻ mạnh lòng mẹ vui xiết kể
Lòng con buồn lòng mẹ cũng buồn theo
Lòng mẹ như cung đàn muôn điệu, lúc nào cũng rung lên theo nhịp thở của con.
Lạy mẹ ! Đấng sinh thành tạo nên hình hài bằng niềm đau tột độ. Cái hẩm hiu củabổn phận làm mẹ, làm vợ, thân phận nữ lưu mẹ đã bao lần gục khóc trước cảnh thịnhnộ của chồng, đau khổ trước cảnh bất trị của con cái, mẹ quên ăn để đổ mồ hôi trên từng luống cày, để nuôi sống các con. Mẹ nơi thôn dã, tay đồng áng, tay tề gia, mót nhặt từng hạt lúa, củ khoai. Mẹ nơi phố thị buôn bán tảo tần, góp phần với chồngnuôi đàn con ăn học. Mẹ ngồi đầu giường con bệnh. Mẹ vá từng manh áo nghèo, khigia cảnh thê lương mẹ cũng đội sương cho kịp chuyến hàng khuya, giành mối sauđêm trăng sáng để tìm thêm những món tiền cuối ngày. Mẹ trốn quan tránh thuế đểthêm tiền cho con ăn học. Mẹ vì con mà phải chôn mình trong tội lỗi. Mẹ đảm đang trong khi cha vắng bóng, mẹ quán xuyến dạy dỗ các con. Mẹ trong khung cửa đợichờ con về lúc trời chiều tan học. Mẹ đã nuốt dòng lệ mặn, khi trong mâm cơm hằngbữa chỉ có cơm hẩm canh rau. Mẹ ăn những hạt cơm thừa còn sót lại sau khi các conđã no dạ. Lòng mẹ quặn đau khổ, khi áo các con miếng chằm miếng vá.Mẹ đi chợ về dấm dúi cho con những cái bánh phồng, bánh tét, dặn rằng: “Coi chừngbị bố rầy vì tội ăn vặt nghe con”.Làm sao mẹ không đau lòng khi đàn con bị hư hỏng. Mẹ cũng từng thắt dạ bầm gankhi con ngỗ nghịch ngang tàng. Nơi gia nội, mẹ lam lũ, lo lắng cho con khôn lớn nênngười. Còn biết lấy ngôn từ nào mà nói cho hết được tình của mẹ đây ? Ôi ! Mẹ làtrăng sao dẫn đường con lạc lối, là ánh lửa hồng sưởi ấm đêm đông
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau
Mẹ già tóc trắng bạc phau
Thương con nên phải dãi dầu nắng mưa
Rồi mẹ trông tin con từng tháng từng ngày khi con xa vắng. Nơi chốn phồn hoa đô hội, con đã hoang phí đời mình trên đồng tiền xót thương, cần mẫn của mẹ. Cũng là lúc mẹ gửi theo con niềm lo âu dịu vợi. Mẹ thấp thỏm lo âu hướng về con đang bươn chải xứ người, liệu con có đủ áo cơm trên vạn dặm phong trần, mà con phải tận dụngtrí khôn của mình tìm ra sinh kế.
Còn và mất, một ý niệm nghe đơn giản nhưng lại là một đổi thay lớn lao nhất trên đời. Mất mẹ là mất cả một bầu trời thương yêu dịu ngọt đã sưởi ấm hun đúc tanên người. Tiếng hát ầu ơ của mẹ đã ru ta trên võng lát bềnh bồng:
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con thi trường học mẹ thi trường đời
Mẹ là nghìn cánh hoa lê
Kết bè hạnh phúc, con về bến mơ
Từ lâu lòng trẻ đợi chờ
Vượt muôn sóng cả ghé bờ liên hoa
Rồi một phút giây nào đó, chợt nhớ lại hơi ấm tình nồng lúc con trong vòng tay mẹ, muốn trở lại với người, thì hỡi ơi đâu còn nữa bóng mẹ già tựa cửa chờ con ?
Mẹ đã ra đi, mẹ đã ra đi !
Bóng núi khuất mẹ cha không còn nữa
Lòng tái tê lá rụng buỗi thu về
Cửu cửu huyền nhờ thần lực từ bi
Tình con gởi trăng tròn ngày tự tứ
Mất Mẹ là mất những gì cao quí nhất mà trong suốt cuộc đời chúng ta không sao tìm lại được. Mẹ là bình sữa ngọt, là hơi thở thơm tho, là những gì thiêng liêng nhất mà không một ngôn từ nào trên thế gian có thể diễn đạt hết về tình thương của mẹ đối với
chúng ta...
Mẹ ơi !
Dâng bát cơm đầy nặng nhớ mong
Mẹ ơi đây ngọc với đây lòng
Đây tình con đọng trong thương nhớ
Ân nghĩa sinh thành chữa trả xong
Vẫn biết rằng sống trong cuộc đời đầy dâu bể tang thương như đóa phù dung sớm nở
tối tàn
Thân tứ đại mấy khi mà bền chắc
Cuộc trăm năm không thể được vuông tròn
Dẫu biết rằng mộng huyễn có rồi không
Cơn tử biệt không sao cầm giọt lệ
Mảnh hình hài xưa cũ giờ hư ảo, mẹ ngủ ngàn năm chẳng trở mình. Mẹ đã vĩnh viễn xa rời để đi vào lòng đất lạnh, hóa ra người thiên cổ, để lại sau lưng một trời thương tiếc. Niềm đau mất mẹ đã ập đến với chúng ta.
Chiều hôm ấy mây giăng buồn u ám
Không gian sầu, vũ trụ chít khăn tang
Tim thắt se đôi dòng lệ tuôn tràn
Ôi, đau đớn, ôi muôn vàn đau đớn
Mẹ ta ơi, trời thê lương ảm đạm
Còn đâu nữa mà mong
Đau buốt rát tâm hồn
Lòng chúng con nấc nghẹn
Mẹ ơi, dù cuộc đời là phù sinh ảo ảnh
Cớ sao con vẫn buốt giá tâm can
Lệ đớn đau lệ chua xót đoạn trường
Tìm đâu được dáng thân thương khả kính.
Hỡi mẹ thương !
Ngôi nhà xưa giờ vào ra quạnh quẽ
Lá nhãn buồn nên rơi rụng tả tơi
Tiếng mẹ cười nghe văng vẳng đâu đây...
Ôi tạo hóa đã an bày: có vui thì phải có buồn, có hợp thì phải có ly. Sinh ký tử quy. Làm sao chúng ta ngăn được dòng lệ cảm thương vì nỗi sanh ly tử biệt. Mẹ ! Chỉ có mẹ là người duy nhất cho chúng ta một tấm chân tình mà trong thế gian này không tìm đâu cho có. Chỉ có mẹ là người ban cho chúng ta những gì chúng ta cần có trong cuộc đời này. Ngày nay, khi chúng ta lớn khôn, biết được thế nào là tình thương của mẹ thì mẹ đã hóa ra người thiên cổ, vĩnh viễn xa rời để đi vào lòng đất lạnh. Bất giác nhớ mẹ.
Phải chi mẹ còn sống để được gần gũi bên mẹ và được thương yêu phụng dưỡng và chăm sóc cho mẹ. Nhưng hỡi ơi ! Mẹ đâu còn nữa để mà thương, mà nhớ, mà phụng dưỡng tôn thờ. Làm sao tìm được dư hương ngày cũ, đầy ắp bóng mẹ thương kính vô biên. Mất mẹ là niềm trống trải hoang vu, là nỗi bơ vơ cô độc nhất. Kể từ đây ngõ trước quạnh hiu, vườn sau vắng vẻ. Đây chỗ mẹ ngồi, kia giường mẹ ngủ, đâu đâu cũng phảng phất bóng dung từ mà con trẻ bơ vơ. Tất cả chỉ còn là hoài vọng trong ký ức mênh mông
Mẹ ơi ! Con càng nghĩ về mẹ thì lòng con càng bùi ngùi thương tiếc
Nhặt cánh hoa rơi chợt thấy buồn
Hoa hồng sao trắng quá mẹ ơi
Ngày thơ con trẻ ngồi mong đợi
Hình ảnh thân thương chẳng thấy về
Tháng Bảy mùa Thu, Vu-Lan về
Nhỏ từng giọt lệ nhớ mẹ ghê
Chiều nay mưa lạnh đơn côi quá
Hình ảnh thân thương chẳng thấy về
Đứa con mồ côi mẹ là đáng thương nhất. Mất mẹ là niềm trống trải hoang vu, là nỗi
bơ vơ cô độc:
Mất mẹ dù lớn cũng ấu thơ
Dù cao như núi cũng mong chờ
Dù giàu cũng thấy mình đau khổ
Dù sống nhưng hồn cũng ngẩn ngơ
Ngơ ngẩn buồn thương khi tưởng niệm về mẹ hiền, lòng càng thấy bùi ngùi thươngtiếc...hải chi mẹ còn sống để ngày hôm nay mẹ cài lên ngực áo con một bông hồng màu đỏ thắm, để con hãnh diện sung sướng tự hào rằng mình đang còn có mẹ và đangđược mẹ săn sóc thương yêu. Trong giờ phút thiêng liêng của ngày Vu-Lan, chúng ta hãy dành một khoảnh khắc thời gian để suy nghiệm về con đường mà mình đang đi, nhìn lại hình bóng chínhmình trong gương, rồi tưởng niệm đến mẹ hiền ... Huyết nhục thâm tình của mẹ đangtrôi dạt muôn phương theo dấu chân mẹ. Dẫu cho tim mẹ nhịp nhàng trong dòng máu hiện tại, tuy cách nhau vạn dậm nẻo đường; trong giờ phút này hãy tự chọn cho mìnhmột cành hoa đỏ thắm, màu huyết nhục thâm tình, kết lại buồng tim, kết lại dòng máuxưa chảy về tim mẹ.
Nhưng trời đất trút những mảnh khăn mây trắng làm những mảnh khăn tang cho những ai đã mất mẹ, dẫu cho tim mẹ đã ngưng đập nơi dòng suối lạnh. Tim chúng ta đang cô đơn đếm nhịp, thì các bạn hãy mạnh dạn can đảm chọn cho mình màu trinh nguyên của hoa hồng trắng, mà các bạn đã mất đi dòng máu đỏ, cài lên áo để trọnniềm hiếu thảo với mẫu thân.Đâu đây văng vẵng tiếng ai ca:
Mẹ...
Mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt biếc trăng sao
Là ánh đuốc đêm đen khi lạc lối...
Những tiếng hát, những hồi chuông báo hiếu đã ngân vang; xin các bạn hãy nhìnthẳng vào bóng mẹ hiền mà hãnh diện tự chọn cho mình một cành hoa hồng trắng màcài lên chiếc áo Vu-Lan... Đây chiếc áo Vu-Lan cánh hoa tưởng mẹ, xin gửi đến các bạn và hãy chắp tay thương nhớ dâng lên màu trắng đó ... màu hồng đây, đều là tìnhthương dành cho mẹ. Tất cả hãy một lần phủ phục ăn năn những lỗi lầm đã gây đaulòng mẹ, đã một lần làm mắt mẹ sầu vơi. Xin các bạn hãy chọn cho mình một màu hoa thích hợp để nhớ đến mẹ của bạn.Bạn đang còn mẹ, hãy nâng niu cánh hoa hồng đỏ thắm bằng trọn vẹn con tim, với đôi bàn tay thương yêu trìu mến ôm đôi má mẹ hiền và đặt lên đó một nụ hôn đằm thắm,ngọt ngào, và mỗi ngày hãy nói với mẹ rằng: “Mẹ, con thương mẹ lắm mẹ ơi !”.Nếu bạn không còn mẹ, hãy nhận lấy một bông hồng trắng với trọn vẹn tâm tư cungkính chí thành nguyện cầu và hồi hướng đến mẹ hiền để cầu cho mẹ bạn sớm đượcsiêu sanh nơi miền Cực Lạc.Đặc biệt một cánh hồng trắng còn đọng hơi sương gửi đến một người bạn bảng vàngmới vừa mất mẹ !Hoa hồng đó, vậy bạn hãy chọn đi ...!
Nhân mùa Vu-Lan, P.L 2549 – 2005
‘Trung-Thu’ LTD (sưu tầm và biên soạn lại)
No comments:
Post a Comment