Monday, August 30, 2010

62, Nhớ Mẹ Mùa Vu Lan








Khi nắng xế bên hồ sen mãn nhụy

Hơi Hạ nồng lành lạnh thoảng hơi Thu

Mùa nhãn hết vỏ khô vàng dưới đất

Bầy dế mèn trũi mắt nhớ đêm mưa


Ngôi chùa cổ tiếng chuông chiều vọng tới

Mừng ân sư thêm tuổi Hạ cho đời

Thu lại tới mùa Vu Lan trở lại

Hoa nhà ai cài trắng rụng thay lời


Lưu lạc xứ người Thu xưa vẫn đến

Mẹ có về từ cuối nẻo chân quê

Thăm thẳm nhớ nửa đời sau vắng Mẹ

Hồn Vu Lan thương dáng cũ ai về


Đất vô tận Mẹ là hồn của đất

Trời bao la Mẹ là cánh chim mây

Nên hồn ấy chẳng bao giờ phai cũ

Và chim kia không xao xác lạc bầy


Rồi cũng đến tuổi Thu vàng tháng Bảy

Ngoái nhìn ta tóc bạc trắng bơ phờ

Trong hành lý tha hương còn giữ mãi

Hơi mẹ hiền manh áo cũ đơn sơ


Người ta dẫu có trăm ngàn vạn ức

Đời thênh thang lớp lớp nối phù vân

Nhưng chỉ có một Mẹ hiền duy nhất

Sáu mươi hai nhớ Mẹ mùa Vu Lan


Trần Kiêm Đoàn

Sacramento, mùa Vu Lan 2007

No comments:

Post a Comment