Thuở Vào Đời
Ta đi Đà Lạt thuở hai mươi,
Sương sớm ban mai chớm
nụ đời,
Con tim ấp ủ tình non
nước,
Rộn rã lòng trai rạng
nụ cười.
Ta bước vào đời như
tiếng tơ,
Giang sơn muôn nẻo rộng
tay chờ,
Kiếm cung mộng ước ngàn
nao nức,
Tang bồng vùng vẫy một
giấc mơ.
Lâm Viên náo nhiệt hội
anh hào,
Vang rền gươm súng chốn
non cao,
Ngày thao luyện kêu mưa
hú gió,
Đêm canh phòng điểm mặt
trăng sao.
Có những mùa xuân hoa
nở muộn,
Lòng trai cũng vướng
nỗi cô đơn,
Bạn bè năm cũ giờ muôn
hướng,
Mẹ đợi cha trông có mỏi
mòn?
Non sông ngàn dặm ngựa
chinh nhân,
Mưa nắng hai vai nhuốm
bụi trần,
Đâu đây tiếng mẹ lời
sông núi,
Rầu rĩ ngày đêm giọng
tủi hờn.
Cung kiếm trai thời
buổi chiến chinh,
Ra đi với mộng ước
thanh bình,
Có ai gợi nhắc trường
xưa ấy,
Xin gởi cành hoa thắm
tự tình.
Nguyễn Trùng Khánh
No comments:
Post a Comment