NHỚ
MÃI ƠN THẦY CÔ
Người
ta ví von nhà giáo với người chèo đò
Khách
vừa qua sông, đã vội hững hờ quay mặt
Đưa
nhận chút tiền công, dây thân tình bỗng khác
Đường
ai nấy đi mặc cho thế sự ngược xuôi
Những
đứa học trò học xong rồi cũng vậy thôi
Qua
sông rồi quên nhanh, hướng về bờ bến khác
Thầy
trò lạ nhau nhìn nhau như đã từng đi lạc
Tình
nghĩa gì đâu chỉ một chút nắng sân trường
Đâu
ai biết rằng Thầy trò nặng lắm chữ THƯƠNG
Ngày
bế giảng Thầy Cô ôm đám học trò sướt mướt
Con
đò đưa nước mắt không xuôi mà chảy ngược
Chảy
về trường xưa nơi xuất phát một hành trình
Học
trò qua sông không bao giờ cố ý lặng thinh
Cũng
chưa bao giờ xuống đò xong là ngoảnh mặt
Thầy
Cô mang theo mình lời “Lương Sư Hưng Quốc”
Trò
cũng đau đáu trong lòng câu “Nhất Tự Vi Sư”
Những
đêm gió lạnh trở mùa khuya lắc khuya lơ
Thầy
Cô không ngủ, những tâm hồn non cũng thức
Cô
nghĩ về tương lai, Thầy lo lương tâm chức nghiệp
Trò
tự hỏi lòng mình làm gì cho Thầy Cô vui
Vào
Đông rồi, gió bấc mang về cái lạnh mồ côi
Đôi
tay yếu bây giờ cầm mái chèo còn vững?
Tóc
màu phấn, kính hai tròng, run đôi chân đứng
Vẫn
ngày đêm âm thầm qua lại chuyến đò đưa
Những
đứa học trò không còn trẻ như ngày xưa
Nếu
đứng cạnh Thầy Cô soi gương chung màu tóc
Ước
chi một ngày ngồi lại lớp xưa mà khóc
Chất
kho kỷ niệm vàng cho khẳm chuyến đò ngang
Ơn
Thầy Cô sớm trưa, đêm ngày mãi mãi còn mang!
TRẦN
KIÊU BẠC
(Khoá 5 Trung Học Ngô Quyền, Biên Hoà)
No comments:
Post a Comment