Saturday, July 27, 2013

Tình Già





 






Gặp nhau từ lá còn xanh,
Ðến nay lá úa trên cành cây khô.
Vượt qua rừng núi sông hồ,
Tuổi già chôn lấp nấm mồ thanh xuân.

Buồn vui sướng khổ bao lần,
Bây giờ là lúc ta cần có nhau.
Thời gian thắm thoát qua mau,
Cuộc đời rảo bước theo sau bóng chiều.

Hoàng hôn quạnh quẽ tiêu điều...
Thương nhau chưa biết ai nhiều hơn ai!
Thương ta, mình khóc đêm dài,
Thương mình, ta sợ những ngày chia phôi.

Cầu mong cho lá đừng rơi,
Cho cây đừng gẫy, cho đời thêm hoa.
Ôi! Ðàn con lớn đi xa...
Ðể bầy cháu nhỏ nhớ bà thương ông.

Mình ơi! Còn nhớ hay không?
Vàng son thuở trước, vợ chồng có nhau.
Giờ này chồng khổ, vợ đau...
Ta đây, mình đó hận sầu mang mang!

Mình đi, ta ở sao đang?
Xin đem tuổi thọ mà sang cho mình...
 

Thề rằng đồng tử đồng sinh,
Mà không trọn nghĩa trọn tình được sao?

Ngọt bùi chia sớt cho nhau,
Ðể mình đi trước ta nào sống yên!
Tình thương vô tận vô biên,
Mình đâu ta đó, kết liền với nhau.

Tình già bia đá khắc sâu,
Người xưa cho đến ngàn sau chẳng mòn.

(Thơ tặng những cặp vợ chồng già sống cô đơn nơi hải ngoại)


Nguyễn Việt Nam

No comments:

Post a Comment