BÉ BỎNG
Về phép đang khi trời đổ lửa
Đêm nay con trải chiếu ra hè
Nằm trần cho gió ru mình ngủ
Thức giấc nửa chừng mới lạ ghê
Tấm mền đắp sẵn bao giờ vậy,
Lại chiếc mùng treo khe khẽ lay
Nóng quá con bung mền khỏi ngực
Run rẩy một luồng gió quạt tay
Giật mình bật dậy : Trời ơi, Má!
Con lớn rồi mà, Má lẫn chưa ?
Giọng người lẩy bẩy trong khuya khoắt :
Bộ lớn không là con má sao!
Tuổi bốn mươi hai xa nhà mãi
Con chưa hầu má được một lần
Về phép bổng nhiên thành đứa bé
Con khóc vùi sau tấm lưng cong.