Saturday, November 10, 2012

                            Xưa, Nay

                                        

                                                 Thu xưa áo lụa trắng bay
                                      Thu nay áo đã trao tay người rồi
                                      Đường xưa chân bước bồi hồi
                                      Đường nay khuất dưới ngọn đồi yêu thương
                                      Nắng xưa soi ánh vấn vương
                                      Nắng nay hâm nóng mùi hương tình đời
                                      Bướm xưa hoa ngẩn ngơ mời
                                      Bướm nay hoa nở chờ lời đón đưa
                                      Sông xưa thuyền đã qua chưa
                                      Sông nay bến vắng thuyền vừa ghé ngang
                                      Buồn xưa theo gió lang thang
                                      Buồn nay hong gió ủ vàng tháng năm
                                      Tình xưa còn quá xa xăm
                                      Tình nay như ánh trăng rằm sáng mơ

                                      Xưa kia tằm nhả đường tơ
                                      Nay tôi đem dệt thành thơ cho nàng

                                                 Bùi Đức Tùng

Friday, October 5, 2012


 
Chúc Mừng Sinh Nhật
Đồng hương xứ Bưởi có trang nhà
Gửi gấm tâm tư người Biên Hòa
Thơ - văn - âm nhạc, vườn văn nghệ
Bày tỏ lòng thương nhớ quê nhà.
Chúc mừng trang web tròn hai tuổi
Càng lúc càng hay, tiếng vang xa
Mong ước trang nhà luôn phong phú
Thân hữu, đồng hương hãy tham gia.
Hát Bình Phương

Monday, September 24, 2012

 Nửa Vầng Trăng Mơ


                                    
Chia em nửa ánh Trăng Thu
Chia em chút gió vi vu bầu trời
Thổi làn tóc xõa buông lơi
Em tôi hóng gió ngồi chơi bên thềm

Chiều Thu trên ngọn cỏ êm
Mây Thu lơ lững êm đềm trôi qua
Hè còn sót lại đóa hoa
Hoa Thu héo hắt còn ra bướm vàng

Bướm kia cũng vẫn là chàng
Hoa kia cũng vẫn là nàng đó thôi
Nụ cười se sắt vành môi
Ôm vầng Trăng rớt của tôi trao nàng

Trăng chiều khi nắng chưa tan
Nửa Trăng, nửa nắng nửa mang tình sầu
Nửa vầng Trăng ở nơi đâu?
Nửa vầng Trăng ở trên đầu em tôi

Nửa tình ở chốn xa xôi
Chờ đêm rớt xuống tôi ngồi đếm sao
Chờ đêm ru giấc chiêm bao
Ru em giấc ngủ đi vào tình mơ

Hồn em như sợi dây tơ

Bùi Đức Tùng


Biên Hòa Chút Ngậm Ngùi...


 











Biên Hòa, chút ngậm ngùi, yêu
Hàng cây khép lá, lòng chiều cô đơn
Anh nhìn nắng nhạt màu son
Công viên ghế lạnh, tiếc đêm hẹn hò !


Đời buồn, tóc chẻ ước mơ
Quên và nhớ cũng hững hờ đi đâu
Cho trăng chếch bóng bên lầu
Để thương thương nhớ, để sầu sầu rơi !

 
Mùa thu con gió mồ côi
Anh nghe trống vắng hợt hời buồng tim
Còn đâu em, những êm đềm
Mắt ân tình cũ mờ triền non xanh !


Cầu Gành, bọt sóng mong manh
Tình yêu vỗ cánh, gãy cành thiên hương
Anh về, em bước sang ngang
Ái ân thôi đã lỡ làng gió mưa !


Anh đưa em, chuyến sang đò
Rượu vu quy cạn trên bờ môi tê
Ngàn thu, giấc mộng không về
Nước chia bến lạ, não nề phận sông !



Trúc Thanh Tâm
(Châu Đốc)

Friday, May 11, 2012

Bài Thơ Tặng Hát Bình Phương





                    










                    Tôi ngồi viết giữa muôn trùng.
            Gửi thơ theo gió vượt tầng đại dương.
                    Trăm người đọc hãy còn thương.
            Ngàn người đọc mãi còn vương vấn buồn.


                    Trãi tình nghĩa Hát Bình Phương.
            Gom suy tư lại lót đường thơ đi.
                    Dùm tôi một trang site.
            Món quà tình nghĩa tháng ngày biết nhau.


                    Quý nhau tiếng nói câu chào.        
            Mến nhau tình cảm đồng bào, đồng hương.
                    Nghìn trùng xa thẳm đại dương.
            Người chưa biết mặt, còn vương nghĩa tình.


                    Cám ơn thâm ân muội huynh.
            Còn nghe hơi thở, còn tình thơ văn.
                    Mai xuôi tay lánh hồng trần.
            Còn ai viết nốt những vần thơ hay.


                    Đã sinh trong cõi trần ai.
            Vẫn còn cơ hội có ngày gặp nhau.
                    Cho anh xin gửi lời chào,
            Mai mà gặp mặt đừng trào lệ hoen.
                                         
            Biên Hòa, ngày 29/4/2012
            Đỗ Công Luận

Sunday, March 4, 2012

Người Tình Của Tôi


Một chút để nhớ...
sáo đã qua sông ...
cánh hồng theo gió ...
...Ai nhớ ai mong...

Người tình tôi bây giờ đà vắng bóng
Quên cổng trường quên cả lối đi xưa
Nàng quên cả chiều mưa buồn xứ bưởi
Chỉ riêng tôi nhớ lại buổi đón đưa..

Người tình tôi bây giờ không biết mặt
Không quên tên, nhớ bóng dáng học trò
Buổi tan trường bước Tây Thi trong nắng
Tóc nhung mềm óng ánh tuổi hẹn hò

Người tình tôi bây giờ chắc như tôi
Tóc cũng thưa màu sương bạc da mồi
Đời thú lạ hoang tàn mang một kiếp
Chỉ còn tình thoáng nhớ mộng xa xôi

Người tình của tôi bây giờ là ảo vọng
Em ở đâu sao hiện ở trong thơ ???
Có phải em đâu đó mắt ngóng chờ
Tình một kiếp ngàn năm theo đuổi mãi...

Chinh Nguyên

Tuesday, February 28, 2012

Nhớ Bóng Mai Xưa


1. Má tôi yêu nhất loài hoa mai. Yêu đến đỗi, má biến mảnh sân nhà thành vườn mai giữa phố. Má nói, Mai được xếp bậc thứ nhất trong “ tứ hữu” Mai – Lan – Cúc – Trúc. Bậc Thánh thơ ca Cao Bá Quát, người anh hùng chống chế độ phong kiến bạo tàn, bình sinh tâm đắc hai câu đối:

Thập tải luân giao cầu cổ kiếm,

Nhất sinh đê thủ bái mai hoa…

(Mười năm bàn đạo giao du khó như tìm gươm cổ,

Một đời chỉ biết cúi đầu trước hoa mai)

Má tôi bảo, ông này là người có lý tưởng sâu sắc, nhân cách sống cao thượng và chí khí quật cường. Cả cuộc đời, ông chỉ chịu cúi đầu khuất phục hoa mai. Chưa hết, má còn thi vị hoa mai bằng câu ca dao…

Bông mai vàng,

thuở nàng còn trẻ.

trên lối đi về,

Lắm kẻ đợi mong.

Bây giờ,

Tình đã sang sông.

Anh trèo cây khế,

Ngó mong đất trời.

Bớ em ơi!

Sao chẳng nói một lời…

Hiếm hoi lắm, má mới có chút thì giờ an nhiên như vậy. Công việc hàng ngày gần như nuốt chững má tôi. Bốn giờ khuya, má lẳng lặng ra đi khi các con chưa thức giấc. Nửa đêm má trở về nhà, các con say ngủ mất rồi. Sống chung nhà, mà ít khi tôi… gặp má. Vì vậy hôm nào má bệnh nằm nhà, tôi lẩn quẩn bên má hỏi han đủ chuyện. Nhưng vừa gượng dậy, má lại kéo tôi ra vườn chăm bẳm mấy gốc hoa mai:

- Chỉ cần một chậu mai ngày Tết, người ta đã có cả mùa xuân rồi. Nhà mình có cả vườn mai, con thích hôn?

Má càng “say” hoa mai, tôi càng tức tối nên hay phản đối:

- Con thấy bông thọ đẹp hơn!...

Má xoa đầu tôi, cười xòa:

- Bông tên thọ, nhưng bông không sống được lâu…

Tôi tự ái trẻ con, không bảy tỏ với má rằng tôi cần má. Tôi thích má quan tâm chỉ mỗi mình tôi. Tôi thèm kể kể má nghe, chuyện cô khen tôi làm luận văn giỏi. Hay chuyện thằng Tí xóm Chùa đạp xe lọc cọc đòi chở tôi về. Chà chà, bao nhiêu là chuyện con gái muốn kể má nghe. Vậy mà, má không quan tâm đến nỗi lòng con gái… Dần dà tôi đâm ra ghét hoa mai, ghét thậm tệ, ghét cực kỳ!... Lòng ghen tị khiến xui tôi hành động điên rồ. Rình rình cả nhà đi vắng, tôi lần lượt tạt… nước sôi luộc mấy gốc mai. “Thiên bất dung gian”, thiệt hỏng sai. Anh của tôi bất chợt về nhà, bắt quả tang tôi đang nghịch dại. Khỏi phải nói, tôi bị trận đòn đau quắn đít, nhưng bụng dạ tôi rất hả hê. Mùa xuân năm đó, mấy gốc mai bị tưới nước sôi… nụ đơm đầy đặc. Để sáng mùng một Tết, hoa nở vàng tươi rừng rực khắp sân nhà… Thiệt là, ông Trời hỏng chịu chiều lòng tôi tí tẹo nào…

Ông ngoại của tôi nhìn tướng đoán người không sai. Ba tôi quá đỗi hào hoa, nên ngay khi má sinh con đầu lòng, ba tôi có duyên tình mới. Ba vẫn về thăm nhà, vẫn đều đặn “gửi” má thêm mầm sống. Thế nhưng mười lần như một, từ lúc cưu mang đến khi sinh nở, má tôi chỉ có một mình. Con cái cả bầy, ba tôi chỉ nhớ tên đứa đầu tiên. Số đông còn lại, nhìn khuôn mặt giống đứa con đầu, ba tôi sẽ biết đứa đó con mình.

Chiều 30 tháng chạp hàng năm, cả nhà tôi đợi ba về cùng đón giao thừa. Sáng mùng một Tết, anh chị em tôi dậy sớm, quần áo tinh tươm… Đây là ngày duy nhất trong năm, gia đình tôi có đủ đầy quân số. Chúng tôi bắt chước ba má, nghiêm trang đốt nhang cúng bái tổ tiên. Lễ xong cả đám chen chúc xếp hàng, chờ ba phát phong bì lì xì màu đỏ, mà tối hôm qua má tôi xếp sẵn. Bữa cơm đoàn tụ năm mới qua nhanh, chúng tôi ì xèo gầy tụ đánh bài, không bị má la rầy chi hết. Má còn mang thức ăn, nước uống tiếp tế “cho mấy cha con có sức… ngồi sòng”. Má tất ba tất bật, nhưng khuôn mặt má rạng ngời khi nhìn cảnh cả nhà sum họp đông vui. Sang mùng hai Tết, khi chúng tôi còn say ngủ, thì ba tôi đã bỏ đi rồi.

Trong hoàn cảnh đó, má xoay trở đủ nghề nuôi con ăn học. Lúc con còn nhỏ, má đóng xe bán bánh mì gà ngay trước cổng. Khi chị của tôi có thể trông giữ các em, má tôi quyết định chuyển nghề buôn bán cây rừng. Lên rừng đủ thứ hiểm nguy, bệnh sốt rét rừng ai trải qua đều khiếp sợ. Kế đến, phải nộp thuế “hai đầu”: vô rừng mua cây phải “lo lót” cho VC, về thành bán cây thì “mãi lộ” kiểm lâm. Vẫn chưa hết, một phụ nữ nhan sắc như má tôi, rất vất vả đối phó với đám đàn ông xa vợ dài ngày. Má đã từng đành lòng bỏ những chuyến cây rừng quí hiếm, để giữ tròn đức hạnh của một phụ nữ Á đông. Trong giới làm ăn thuở đó, má tôi nổi tiếng khéo léo giỏi giang. Làm cái nghề mà ngay đến đàn ông còn kiêng dè, nhưng một tiểu thư “vóc hạc xương mai” như má tôi lại vô cùng thành đạt. Hồi đó tôi chưa biết ăn diện, nên vẫn là con ngoan của má. Chứ anh chị em tôi, bị má rầy hoài về tội tiêu hoang. Hàng tháng, má còn chu cấp tiền cho ba nuôi con của … vợ bé. Anh chị tôi bực tức cằn nhằn, má nhẹ nhàng giải thích:

- Người dưng má còn giúp được, huống chi tụi nó là con của… ba bây!

2. Mười tám tuổi, tôi đến nước Mỹ. Những tưởng, tôi chỉ tạm đi lánh nạn vài tuần. Nào ngờ thời cuộc đổi thay, tôi như cánh chim lạc mất đường về. Tự dưng sống không có má, tôi chơi vơi hụt hẫng tột cùng. Ở bên nhà, tôi đi học về có cơm canh dọn sẵn. Áo quần tôi mặc, có người giúp việc giặt ủi tinh tươm. Má hay cho tiền, và tôi mua sắm thoải mái những gì tôi thích.

Sang bên Mỹ, tôi đơn độc. Nhu cầu đời sống, tôi chỉ trông cậy vào đồng lương tháng ít oi. Ngôn ngữ Mỹ chưa thông, tôi đã lao đi tìm “job”. Quanh năm suốt tháng, tôi xoay tròn trong cái vòng lẩn quẩn “jobs và bills”. Ở nước Mỹ, tìm “job” và mất “job” đều… dễ ẹc. Và ai cũng nơm nớp nỗi lo thất nghiệp, vì thất nghiệp ở Mỹ thì sống cũng như… “chết mà biết thở” vậy thôi! Tôi trở thành nô lệ của chính mình trên đất khách. Tôi không có quyền ban phát thời gian cho tôi theo ý muốn chính mình. Ở xứ này, phải “ăn tốc hành, nói tốc độ, đi tốc … váy”, khó có chỗ cho “hồn thơ lai láng” chen chân.

Họa hoằn lắm, tôi mới gửi thư về quê thăm má. Biết má không vui và cũng chẳng cần, nhưng tôi chỉ biết gửi cho má những đồng dollars như phần nào chuộc lỗi. Má tôi là là một phụ nữ rất giỏi xoay sở, có bao giờ má cam chịu lâm cảnh túng thiếu đâu mà tôi lại gửi tiền? Tôi thương má, nhớ má nhiều lắm! Nhưng thời gian ngủ nghỉ lấy sức “đi cày” tôi còn chưa đủ, làm sao tôi có thể kể lể má nghe những chuyện tôi chắc má rất đau lòng? Mà thôi, má đừng biết chi nhiều về cuộc sống tha hương của con nghe má! Má không biết đâu, nhiều lúc con thèm có một buổi sáng thong dong trong vườn mai của má. Ở bên này, không có giống mai vàng mộc mạc má yêu thương. Những khi nhớ má, thì thật ngược đời, tôi lại khát khao được nâng niu một cánh mai vàng. Lúc ấy mà được ở bên nhà, tôi nhất định sẽ cùng má bón phân, tưới nước cho mai. Tôi sẽ lắng nghe má ngợi ca, về loài hoa từng làm đắm say tâm hồn của má. Rồi một ngày tôi nhận hung tin, má tôi qua đời sau cơn bạo bệnh. Tôi nghe chừng mặt đất sụp đổ ngay dưới chân mình. Thời gian đó, người Việt tha hương chưa được phép về lại quê hương. Tôi bật khóc tức tưởi, hệt đứa trẻ thơ uất ức đòi sữa mẹ…

Ngày cuối tuần, tôi đến chùa cầu siêu cho má. Tôi không thể tìm được một nhánh mai vàng. Quỳ bên chân Phật, tôi bồi hồi chiêm nghiệm về má, về hoa. Giờ đây tôi mới hiểu, tại sao má yêu thương loài hoa ấy. Là một phụ nữ nhân hậu, tâm hồn má đong đầy khát vọng yêu thương. Má vỗ về trái tim nhạy cảm của mình, bằng cách trải lòng nhân với mọi người. Nương tựa hồn mai, bởi tâm hồn má cô đơn quá! Một bầy con nhỏ, một gánh âu lo, một thân cò vạc… Má tôi kiên cường vượt qua số phận, không một lời trách phận than thân.

Phải đến mùa xuân thứ 28 ở Mỹ, tôi mới có được cành mai ngày Tết. Lần đầu đến xứ lạ, cánh mai gầy guộc mong manh. Bắt chước má, tôi chiết nhánh mai trồng ở sân nhà. Suốt mùa đông, mai âm thầm chịu đựng rét mướt. Để bước sang xuân, mai bất ngờ hóa thân mạnh mẽ, rực rỡ vàng tươi một cách diệu kỳ… Tôi giải thích với các con tôi: “Hoa là hiện thân của bà ngoại, một loài hoa thanh tao cao quí nhất đời…” Má đã dạy tôi một triết lý lớn ẩn trong hồn mai nhỏ, hoa cứ lặng lẽ cho đời trọn vẹn hương sắc lẫn niềm tin…

Ngày muộn, mẹ già hong tóc nắng,

Khác nào mây níu đỉnh Trường Sơn.

Mẹ ơi, giữ lấy vườn mai nhé!

Cho trải vàng xuân, đẹp bước con…

(trích thơ)

DIỆP HOÀNG MAI

Friday, January 20, 2012

Im Nghe Tình Thở


Không ai gọi người đàn bà gần 60 tuổi như tôi ra vườn xem bông hồng như thi sĩ người Pháp, Pierre de Ronsard gọi nàng Cassandre:
“ Mignonne,
Allons voir si la rose
Qui ce matin avoit desclose…”

Buổi sáng cuối tháng Chín. Một mình tôi săm soi thương tiếc những đoá hoa vừa nở bung những cánh cuối cùng cho đôi ba ngày hè còn sót lại với những chùm nắng lay lắt quanh đây. Tôi muốn ngồi im, ngồi thật lâu, thật tĩnh lặng trên tấm đá ở ngay lối vào nhà, nhắm mắt hít thở cái mùi thơm của cây cối đẫm chút sương đêm. Ngồi im hít thở cái mùi thơm của nắng.

Phải những người sống vùng Bắc Mỹ mới biết yêu nắng như thế nào. Phải những người ở vùng quanh năm mùa Đông mới biết chắt chiu những chùm nắng còn sót lại.

Ngồi im trong tĩnh lặng để chiêm ngắm sự vật là một trạng thái thật đơn giản nhưng tràn đầy cảm xúc khi nhớ về ai đó, về một kỷ niệm nào đó, về khoảng thời gian không cùng, về sự đổi thay rộng lớn của cuộc đời và của con người. Ngồi im trong tĩnh lặng sẽ dễ dàng để suy tưởng, hình ảnh, cảm giác đâu đâu lùa về - dâng lên nồng nàn, nóng ran trong lồng ngực. Ngồi im trong tĩnh lặng để đánh thức những hồi ức bằng tâm tình, bằng ý tưởng, bằng xúc động và cuối cùng nhìn thấy trong phút giây phiêu hốt - những bức tranh kỳ ảo nổi bật cả một đoạn đời dài, khêu dậy trong hồn mình những dấu vết thấp thoáng tàn phai của một thời đại. Khi tâm thức tĩnh lặng, người ta thấy vẻ đẹp ngay cả trong từng ngọn cỏ, một vẻ đẹp hiu hiu đưa người ta vượt thoát những lo toan thường nhật. Tôi muốn đánh thức những kỷ niệm giống như lời của một người nhạc sĩ … “Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi, đừng e ngại, dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi…”

Vậy thì kỷ niệm không là tình ư? Và những điều tôi suy nghĩ trong tĩnh lặng là những thầm thì để riêng mình nghe, với nụ cười hạnh phúc.

thụyvi
9 - 2012