Monday, November 14, 2011

Ngô Quyền Ngày Ấy










Ai về xứ bưởi cho tôi nhắn

Cô gái ngày xưa lớp Ngô Quyền

Mổi lần tan học cô thường đứng

Dưới rặng hàng me ăn vặt quà.

Đâu hay có kẻ đang lặng đứng

Mong được nhìn cô quay lại cười.

Đêm về gác trọ suy tư mãi

Thức trắng đêm dài nghĩ vẩn vơ


Những lá thư đầu ngây ngô viết

Lời đẹp ý hay buổi ban đầu

Nhưng sao cứ gặp lòng e ngại

Bối rối trên tay trước cổng trường.


Rồi gặp tôi nàng vờ như lạ

Còn riêng tôi bối rối trong lòng

Tôi muốn nói hôm đầu mới gặp

Tôi yêu em bằng cả tấm lòng


Lời nói nhỏ gió làm bay mất

Tôi thẩn thờ nhìn dáng em qua.

Tội cho tôi gã khờ buổi ấy

Vì yêu em nổi khổ đợi chờ!


Thời gian như giòng sông trôi chảy.

Em đi rồi ! xa mãi trong tôi

Chút tình buồn giờ phủ rong rêu

Tôi cúi mặt nổi buồn trỉu nặng!


Đặng Nhiên Thư

Biên Hòa, Dấu Xưa









Bao năm qua lưu vong đất khách
Mùa Xuân nào ta bỏ quê hương
Bỏ làng quê, trường củ, người thân
Bỏ tất cả lưu vong đất khách.


Nơi xứ lạ ngoài gì nổi nhớ
Nhớ con đường đi lại nắng mưa
Nhớ cầu Gành xe lộ người qua
Nhớ Tam hiệp, Cù Lao, Sông Phố.


Nhớ con đò Hóa An đưa khách
Chiều mưa buồn với lục bình trôi
Nhớ ngôi trường Mỹ Nghệ lâu xưa
Công viên nhỏ, giòng sông nước biếc.


Trường Ngô Quyền, con đường dốc nhỏ
Chiều tan trường, tà áo thướt tha
Áo nữ sinh tô trắng con đường
Ngôi trường đó thuở còn cắp sách.


Núi Châu Thới cuộc tình hò hẹn
Nói yêu em bên gốc thông già
Mái tóc thề vương vấn hồn tôi
Cuộc tình đó ngày tôi mới lớn.

Tháng tư đen của ngày mất nước
Quê hương chìm trong cảnh đau thương
Tôi đi tù Cộng Sản tập trung
Niềm uất hận lưu đày biệt xứ.


Nay tha hương làm thân viễn xứ
Đã bao mùa lá đổ ngoài sân
Lòng nghẹn ngào mỗi độ Xuân sang
Quê Xứ Bưởi gợi niềm thương nhớ.


Quê hương ơi cho ta hẹn gặp

Dẩu thân giờ tóc úa thu phai

Lòng hoài hương chất ngất trong lòng

Quê hương đó ngàn năm vẫn nhớ.


Đặng Nhiên Thư

Buổi Sáng Bên Khung Cửa







Buổi sáng bên tách cà phê
Đứng lặng nhìn qua khung cửa
Vài chiếc lá vàng mưa bay
Mùa Thu về trong ký ức .

Buổi sáng có cơn gió bay
Phì phà trên môi điếu thuốc
Đọc lại những vần thơ củ
Một thoáng buồn về trong tôi .

Tôi nhìn đời qua lăng kính
Cuộc đời mảnh vỡ thủy tinh
Những giọt pha lê nước mắt
Rơi trên những nỗi xót đau .

Buổi sáng nhìn mặt vào gương
Chút buồn rơi trên tóc úa
Vết hằn nằm in trên trán
Cuộc đời khốn khó vây quanh .

Buổi sáng đứng lặng mình tôi
Lá vàng ngập rơi trên lối
Một ngày qua..từng ngày qua
Tôi sống từng giờ hấp hối !

Đặng Nhiên Thư