Wednesday, September 28, 2011
Hoài Niệm
...Ta lại thấy ta tuổi lên mười , lên chín
Thuở Thiên đường là những vạt cỏ xanh
Hạnh phúc niềm vui thoăn thoắt bước chân nhanh
Thuở "cơm độn" mà mơ làm Công chúa !...
Ta lại thấy ta buổi trường làng đóng cửa
Đánh đáo , đánh chuyền , "Bịt mắt bắt dê"
Ngọn cỏ gà thua thắng ở triền đê
Con dế gộc rũ nhau vào trận chiến !
Ta thấy ta "Nhảy lò cò" trong nắng
Tóc bay bay , đôi má đỏ hây hây
Buổi công hầu tựa mây gió ngàn lay
Chỉ ao ước "nắm cơm" từ tay mẹ !
Ta lại thấy ta nhón chân , khe khẽ
Hái trộm cành hoa mới nở nhà bên
Đem ép vào trang "Lưu bút ngày xanh"
Cả giọt lệ chia tay mùa hạ đỏ !...
Ta thấy ta thoáng buồn qua rất nhẹ
Nỗi đau đời chưa hằn dấu trong tim
Mở lòng tay tưởng hái cả sao đêm
Nhịp chân sáo , lung linh ngàn hoa nắng...
....................................
Ta lại thấy ta...một ngày xa lắm
Trở về tìm hình bóng tuổi thơ xưa
Trên cánh đồng ký ức lắm gió mưa
Dấu chân cũ , lá mùa sau đã khuất !
Chỉ còn lại , trong tận cùng tâm thức
Thoảng bên tai lời ai gọi...mù xa
Những thu vàng , đông lạnh ...cũng dần qua
Mai lại nắng , ừ - nắng thương mùa cũ !!...
Vẫn Là Anh... Vẫn Là Em
Vẫn là câu chuyện ngày xưa
Mà sao nhắc mãi chưa vừa ...nhớ thương
Bao năm qua-một đoạn đường...
Ngút ngàn tiếc nuối...ngút ngàn xót xa
Vẫn là anh -thuở hào hoa
Ngông nghênh-lãng mạn-thiết tha-dại khờ...
Vẫn vòng tay rộng đón chờ
Tình xưa nung nấu đợi giờ hồi sinh
Vẫn là em-chỉ một mình
Đi trong nỗi nhớ...về trong nỗi buồn
Vẫn hờ hững-vẫn ngại ngần
Mặc cho năm tháng phai dần tuổi xuân
Vẫn là chiếc bóng lặng câm
Nhìn ai hạnh phúc...âm thầm nghe đau
Luân thường gìn giữ cho nhau
Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm
Vẫn là anh...vẫn là em...
Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu
THY LỆ TRANG
Tuesday, September 6, 2011
Dốc Xưa
"Tặng những bạn đã từng đưa đón nhau trên dốc Ngô Quyền"
Nhớ vòng xe thuở nào
Cuộc đời nhiều biến động
Vô thường như chiêm bao
Dốc xưa vẫn còn đó
Bao cuộc tình đi qua
Thời học sinh mơ mộng
Kỷ niệm giờ trôi xa
Nắng Hè, leo dốc mệt
Đạp xe, nặng mối tình
Mưa Thu, xe đổ dốc
Thấy cuộc tình mênh mông
Dốc xưa trong miền nhớ
Vì tình yêu muôn thuở
Vượt không gian, thời gian.
Huỳnh Phước Minh